DIỄN ĐÀN LỚP 12 A2 HỒNG LĨNH 2005-2008


Join the forum, it's quick and easy

DIỄN ĐÀN LỚP 12 A2 HỒNG LĨNH 2005-2008
DIỄN ĐÀN LỚP 12 A2 HỒNG LĨNH 2005-2008
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
DIỄN ĐÀN LỚP 12 A2 HỒNG LĨNH 2005-2008

chào mừng các bạn đến với diễn đàn A2 k05-08 THPT Hồng Lĩnh ^^


You are not connected. Please login or register

sụp đổ trên đỉnh kì vọng

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1sụp đổ trên đỉnh kì vọng Empty sụp đổ trên đỉnh kì vọng Sun Dec 20, 2009 5:05 pm

tranthanhcong2tc



Tôi
lên chuyến xe bus số 56 chở các phóng
viên từ SVĐ quốc gia Lào về Làng VĐV SEA Games 25.
Lướt qua sự ồn ào của cánh phóng viên Malaysia và cố giấu mình vào hàng ghế cuối để gặm nhấm một nỗi buồn mang tên U23 Việt Nam. Nhưng… không thành.





“Tiếc cho bóng đá Việt Nam,
hàng ngàn người của đất nước bạn đã rời xứ sang
đây và biến cái sân nhỏ bé của
Lào thành một chảo lửa đỏ. Thế mà tất cả đã
phải ra về trong nỗi buồn khôn tả, trong những giọt nước mắt tiếc
nuối…”, Chan Dinah, một phóng viên người Singapore nhún vai tâm sự cùng tôi.


sụp đổ trên đỉnh kì vọng M4
Khắp khán đài SVĐ quốc gia Lào chỉ một màu đỏ Việt Nam (Ảnh: Quang Minh)


“Hình
như, cứ khi nào các bạn kỳ vọng nhất là các
bạn lại phải thất vọng nhất. Cách đây 11 năm
tôi còn nhớ, khi các bạn vượt qua Thái Lan
3-0 ở vòng bán kết Tiger Cup 1998, lúc đó
dù là một người Singapore song tôi không
có nhiều niềm tin đội bóng của mình sẽ vượt qua
các bạn ở trận đấu cuối cùng, thời điểm ấy các bạn
cũng đang hừng hực khí thế giành Cup vàng Tiger
lần đầu tiên. Nhưng Sasi Kumar đã giúp chúng
tôi đánh bại các bạn”.




“Hà
Nội sau đêm chung kết 1998 buồn lắm, nó đối lập
hoàn toàn với những gì diễn ra trước đó.
Thành phố không ồn ào, không nườm nượp xe, cờ
và những tiếng trống. Từ sân, họ đổ ra đường và như
chỉ muốn trở về nhà càng nhanh càng tốt để giấu
nỗi buồn của mình vào trong giấc ngủ”, Chan Dinah
nhớ lại trận chung kết Tiger Cup 1998 giữa Việt Nam và Singapore.




sụp đổ trên đỉnh kì vọng M5
Nỗi buồn của CĐV Việt Nam (Ảnh: Quang Minh)


Hai
quá khứ, một rất gần còn đang đượm trong lòng, một
xa xôi hiện về qua lời kể của đồng nghiệp người Sing. Đưa mắt
nhìn ra ngoài cửa kính, màn đêm
buông xuống những cánh rừng Viêng Chăn chỉ một
màu đen đặc càng làm tôi thêm nặng
trĩu.




Tôi hỏi Chan tại sao anh lại kể cho tôi nghe về quá khứ 11 năm trước của bóng đá Việt Nam.

Anh
cười dù biết những gì anh vừa nói với tôi
chỉ làm cho tôi buồn hơn. “Bạn có thấy giống
không? Tôi thì thấy giống. 11 năm trước, các
bạn đứng trên đỉnh của sự kỳ vọng nhưng rồi đã sụp đổ.
Hôm qua, khi U23 Thái Lan bị loại ở SEA Games
25, cơ hội mở ra nhiều hơn với Singapore, Malaysia và Việt Nam.
Các bạn đã vượt qua chúng tôi ở bán
kết bằng một trận đấu rất ấn tượng. Nhìn trận đấu đó, ai
chẳng nghĩ Việt Nam sẽ lại vượt qua đối thủ từng thua mình 1-3 ở vòng bảng để giành HCV.”




“Trước
trận đấu chung kết, tôi lại thấy bóng dáng của một
Hà Nội ngày nào ngay giữa lòng Viêng
Chăn khi các bạn chuẩn bị cho trận đấu với Malaysia.
Rồi khi bước vào sân, càng thấy choáng
ngợp hơn trước rừng cờ đỏ sao vàng và những
thanh âm rất Việt Nam từ khắp các
khán đài. Đó chẳng thể gọi là lần
thứ hai các bạn đứng trên đỉnh kỳ vọng hay sao? Và
lần thứ hai, các bạn lại sụp đổ", Chan vỗ vai tôi như muốn
khẳng định cái lẽ của mình.




sụp đổ trên đỉnh kì vọng M2
50 năm chờ đợi (Ảnh: Quang Minh)


Câu chuyện của chúng tôi bị dừng lại bởi một phóng viên Malaysia đứng dậy ở hàng ghế đầu khi anh ta hô “Malayisa, Malaysia”
cùng chiếc HCV tượng trưng rất to được giơ lên. Một
chút xót xa khi Chan hỏi tôi. “Bạn có
biết dòng chữ trên chiếc HCV mà phóng
viên Malaysia
đang cầm ấy là gì không?”. Tôi lắc đầu
vờ như không biết và đâu đó nước mắt như chảy
ngược vào tim.





Tôi
xuống xe ở ngã tư giao lộ giữa con đường mới mở để ra sân
vận động quốc gia Lào với đại lộ Kaisone Phomvihan. Chan vẫy
chào tôi qua cửa kính còn tôi như
không nhấc nổi tay mình lên làm điều tương
tự. Tôi đứng lặng người ở chỗ vừa bước xuống.

Không
biết, thắc mắc của Chan về dòng chữ trên chiếc HCV tượng
trưng kia có được anh mang ra hỏi cánh phóng
viên Malaysia không?
Bất
giác, gợn lòng thấy mình nợ Chan một sự thật.
Dòng chữ ấy là một dòng chữ Việt, chiếc HCV tượng
trưng ấy đã được một CĐV Việt Nam tặng cho phóng viên Malaysia
từ trên khán đài. Và Chan ạ! Dòng chữ
ấy với tôi buồn lắm - “50 năm một giấc mơ” -
tôi muốn nói cho anh điều ấy!




Hà Thành (từ Viêng Chăn)








var cFontSize = readCookie("fontSize");
if (cFontSize == 3) {
makeBigerFont('pageContent');
} else {
makeSmallerFont('pageContent');
}











Buồn lắm bạn ơi
-
12/18/2009 4:04:37 PM


VXX
-
huongdollars@yahoo.com




Tôi cũng buồn như bạn vậy.....Tự nhiên trong lòng
thấy nhói đau vô cùng. Ký ức buồn 1998 lại
hiện về một lần nữa để ám ảnh những người yêu bóng
đá Việt Nam chân chính




Có xuất hiện sự tiêu cực ở U23?
-
12/18/2009 2:30:25 PM


Cherie
-
boulevard2004ht@yahoo.com.vn




Mình có linh cảm rằng, trận cầu này có sự
tiêu cực bán độ của một số cầu thủ hay ko?


Khi Tấn Trường đã chơi tốt trong trận này, anh
luôn cố gắng hết sức có thể, và không ai muốn
thay thủ môn chính thức khi phong độ ổn định cả, thủ
môn dự bị mang quá nhiều rủi ro. Và anh là
thủ môn thật sự đáng thương khi trong một giải đấu, trong
những quả bị thủng lưới, có đến hơn 1 nửa là từ
màn...đốt lưới nhà!


Tôi thương cho Xuân Hợp khi đốt cháy lưới
nhà, từ một cú tạt bóng từ biên không
đáng có của đối phương (mà hậu vệ mình cứ
ngẩn ra nhìn). Nếu pha ấy Xuân Hợp ko lao tới, thì
Tấn Trường đã đoán trúng hướng để ôm như quả
trứng


Tôi thắc mắc rằng sao hậu vệ chơi trận này tệ
quá. Chỉ thương Long Giang, vẫn là anh, hết sức
mình. Hoàng Quảng, Đình Đồng để lộ biên
quá nhiều, các đường truyền bóng lên
toàn cho đối thủ. Người Mã đã nhìn thấy
và họ tăng cường tấn công, xuyên thủng quá dễ
dàng. Nên khi họ fản công, hậu vệ ko chịu chạy,
toàn chạy theo sau chân họ


Tuyến giữa (trung lộ) không chịu chạy đón bóng. Tiền đạo không thấy bóng dáng đâu.


Vấn đề ở cái chân, tại sao nó ko chịu chạy
đón đường bóng, tại sao nhiều đường chuyền quan trọng
toàn...mời anh Mã xơi?


Chỉ đến khi, mình bị ghi bàn từ quả giời ơi kia,
thì tôi thấy lối đá có fần sáng sủa
hơn, nhưng đều quá muộn. Nó vẫn khắc khoải rằng, lối
đá của mình vẫn trên chân đối thủ .


Tôi tiếc pha tấn công phút 90+2 từ quả chuyền
giữa tuyến của Đình Đồng cho Thanh Bình băng xuống, như
đặt, ấy thế mà đệm lòng ...vọt thẳng lên giời chứ
chả thèm...bắn chim.



Các cầu thủ bị căng cứng? Nhưng tôi nghĩ, đứng trước
nhiều trận sinh tử: Vietnam - Malaysia, Vietnam - Singapore 1 mất một
còn, mình chơi theo đúng ý đồ của BHL, hay
thế cơ mà?


Lối chơi của U23 không có gì mới, nhưng chiến
thuật của họ tốt hơn ở sự tì đè người để hạn chế lối chơi
của Vn, ở thay đổi từ phòng thủ như Đông Ti-mo sang Tiến
công, lại về thủ. Và như HLV họ nói, họ chơi ko bị
tâm lý áp lực như Vn!


Vấn đề trọng tài, ông này bắt tại vòng
bảng trong trận Vietnam - Thailand, thì hôm nay ông
lại bắt mình trong trận quyết đấu này. Trọng tài
có thiên vị, đó là điều dễ nhìn thấy.
Nhưng thực sự, lối chơi của các cầu thủ mình, có
vấn đề.


Vậy một câu hỏi đặt ra: Cái gì đang xảy ra ở
đây? Có sự xuất hiện tiêu cực trong cá độ của
U23 hay không?

-----------

Tối hôm qua, sau tiếng còi mãn cuộc, tôi
thần người, vơ chiếc ly sinh tố đập vỡ tan xuống mặt bàn (ngồi
cafe màn hình 300 inch xem bóng đá), đập vỡ
tan cốc nước lọc xuống sàn. Tôi không fải đền ly,
vì tôi được ưu ái khi trong cafe hộp này
có 1 mình tôi là fận gái!


Ra về, tôi khóc tu tu như một đứa trẻ, (đau đớn hơn cả
khi tôi khóc vì đau "củ hành" - hành
tá tràng) đi bộ lang thang từ Giảng Võ qua
các tuyến đường. Tôi chỉ mong đc hít thở
không khí trong lành...Đôi bàn
chân bước vô định, ra Lăng Bác, hít
khí giời...


Tối, không nuốt nổi cơm! Tôi cảm thấy nỗi đau vô hình quá lớn.


Tôi chợt nhận ra rằng, giai không khiến tôi đau
khổ thế này như bóng đá. Và đúng,
trong tình cảm, tôi đã từng đau khổ, một
tình yêu không lời, vô điều kiện với "người
tình không biết mặt". Và tôi cảm thấy
đàn ông đều vô vị, bạc như nhau.


Nhưng, trong bóng đá, từ lâu rồi, tôi
không quan tâm, từ cái thời đc gọi là "thế hệ
vàng" (mặc dù chưa mang vàng về nước) ra đi,
tôi đã ko xem bóng đá. Thời Văn Quyến, Minh
Vượng, tôi còn ko biết họ là ai. Nhưng khi Calisto
lên dẫn dắt đội bóng, ông chính là
người khiến tôi coi bóng trở lại. Tôi thích
"cái đầu" của ông đến mãnh liệt! Ông mang đến
cho tôi cũng như bóng đá Vn một không
khí mới, một niềm hy vọng mới, khôn nguôi!

Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết